Cho anh gần em thêm chút nữa - Gào

Discussion in 'Tủ sách Văn học trong nước' started by 4DHN, Oct 4, 2013.

Moderators: Bọ Cạp
  1. 4DHN

    4DHN Tiêu Dao

    Cho anh gần em thêm chút nữa - Gào

    [​IMG]



    [​IMG]
    Quyển này mình có nhưng mình ko đánh máy mà tìm trên mạng từ nhiều nguồn khác nhau.Gào là một nữ tác giả có văn phong khá là quái tính, hầu hết chuyện của Gào thường kết thúc rất buồn và thất nút bằng cái chết của nhân vật. .. các bạn thử đọc nhé.









    Gào- Nổi , Dị và đầy Năng Lực !



    Nổi

    Thực tế là tôi rất khó để viết về Gào. Chỉ vì, tôi chơi quá thân với Gào, ở một mức nào đó, khi người ta chơi với nhau quá thân thì người ta khó thể mở miệng để nói về nhau. Tôi với Gào là một dạng như thế.

    Gào là một trong những cô gái xuất sắc nhất của thế hệ cuối 8X mà tôi biết, đồng thời là người quá đà nhất về cảm xúc mà tôi từng biết. Cô giỏi trong công việc, có thể nói là không có nhiều người có khả năng làm được tốt đến thế trong mảng của Gào, đồng thời Gào lại là người luôn luôn bị tình cảm chi phối, tự kỷ một cách quá đáng.



    Đó là những lời bắt đầu tôi cho là hợp lý nhất về Gào, chắc chắn là xangaer nổi tiếng nhất của Việt Nam và đồng thời là một trong những blogger với lượng pageview không hack đáng nể nhất. Gào có một ảnh hưởng nhất định tới cả một thế hệ teen Việt sử dụng xanga và blog, để lại những phong cách ấn tượng và unforgetalbe nhất.

    Người ta vẫn có câu "nói với tôi bạn chơi với những người như thế nào, tôi có thể nói rằng bạn là ai", Gào là một người nằm ngoài định luật đó, cô chơi với tất cả mọi thể loại người trong xã hội, giao du và làm việc với từ những kẻ đầu đường xó chợ tới những doanh nhân thành đạt nhất. Có lẽ, kiểu công việc của cô phải như thế.




    Dị

    Tôi chơi với Gào sau đó không lâu, khi sắp sửa rời Singapore và mang theo những dự định cá nhân. Đó là một dạng tình bạn kỳ lạ, gặp một cái là lập tức thân. Khi đó tôi, Gào, cùng vài người bạn khác là LinkChip và Hà SH (mà sau này về thành lập một công ty nhạc số với Phùng Tiến Công hay còn được gọi là Công Musik) hay đi với nhau.

    Gào có cái sự ngông cuồng của tuổi trẻ - nghĩ là lập tức làm, bất kể khó khăn - và có cả cái chín chắn và kinh nghiệm - biết mình là ai và cần gì. Tôi thích cô gái sinh năm 1988 đó ngay lập tức, và coi trọng Gào như một người cùng với tuổi của mình, tôi còn nể Gào hơn cả những người hơn tuổi cô rất nhiều, bởi Gào có cái tính mà tôi ưa thích: sự liều lĩnh.






    Cái tuyên ngôn khi đó của cô: tuổi trẻ có cái lợi là được phép sai lầm vì có thời gian để sửa chữa - là điều tôi rất thích. Chính nhờ điều ấy mà Gào LAO vào cuộc sống. (không từ nào diễn tả điều ấy hợp lý hơn)

    Thời gian đó, tôi về Việt Nam và gặp Gào, mặc dù sau đó dự định về công việc không thành hiện thực, chúng tôi vẫn chơi với nhau khá tốt đẹp, đồng thời làm cùng tại một công ty về giải trí của Tuấn P.A.T (người tôi đã nhắc đến tại kỳ trước) và Thái Kenchou. Ở đây cũng là nơi tôi nhìn thấy rõ nhất năng lực kỳ dị và khả năng làm việc không giới hạn cũng như sức sáng tạo tuyệt vời của một cô gái tuổi còn quá trẻ .



    Lời giới thiệu

    Năm tôi 17 tuổi, tôi bắt đầu viết truyện ngắn đầu tiên sau khi nhìn một cô bạn khóc gục trên vai mình. Khi đó sắp đến kì thi đại học quan trọng, cô gái ấy có thai và bị bạn trai “không chấp nhận”. Tôi viết lại câu chuyện của bạn mình, với thêm vài tình tiết… cho nó khác đi.

    Có lẽ những truyện ngắn sau này của tôi, bị ảnh hưởng rất nhiều từ câu chuyện đầu tiên ấy. Những lầm lỡ từ khi còn quá sớm và giọt nước mắt của những con người trẻ, cứ xoay vần trong đầu tôi và cả những câu chuyện của bạn bè hay những người xa lạ xung quanh mà tôi đã từng lắng nghe.

    Tôi cứ viết mãi và viết hoài, viết đay nghiến, viết buồn bã và đôi khi châm chọc, tôi cảm thấy vui khi viết ra và chia sẻ. Chính vì thế nhiều năm liền, tôi đã viết và chia sẻ những câu chuyện của mình của mọi người lên blog cá nhân.

    Tôi không phải là một nhà văn. Các nhà văn nếu đọc những gì tôi viết có thể họ nói nó không nghệ thuật. Một số người ngoảnh mặt và bĩu môi. Tôi đã từng cảm nhận rõ ràng những cảm xúc như thế, nhưng tôi cũng biết rõ ràng rằng dù cho tôi không phải là một “nhà văn”, tôi vẫn có thể viết những điều tôi muốn viết.

    Tôi đã dùng truyện ngắn của mình để đem đến cảm xúc của chính mình và khắc họa những nỗi buồn trong tình yêu người khác. Tôi viết cho tôi cho những người cần tôi nói thay lời của họ. Đó đơn giản chỉ là những cảm xúc được xâu chuỗi kỹ càng. Tôi hiểu rõ cái sự “không nghệ thuật” và vụng về trong những truyện ngắn của mình nên một thời gian dài tôi không hề có ý định xuất bản chúng.

    Những truyện ngắn, những truyện dài và cả những cảm xúc lan tràn lớn lên theo tôi mỗi ngày, hãy cứ để nó chảy trôi và được những người vẫn ngày ngày theo dõi bước trưởng thành của tôi tiếp nhận chúng.

    Vậy mà, “tập truyện ngắn” này vẫn ra đời. Nó là thành quả của sự động viên, thúc đẩy và giúp đỡ của rất nhiều người yêu mến, đồng cảm với những gì tôi viết và cả rất đông những “độc giả” của tôi trên blog.

    Nếu bạn tìm đến những truyện ngắn này để trông mong vào những tình tiết “tinh xảo”, với cốt truyện cầu kì, thì chắc hẳn bạn sẽ thất vọng ghê gớm lắm.

    Khi bạn cầm cuốn sách này trên tay, bạn đang cầm lời cám ơn và tri ân của tôi dành cho bạn. Một cô gái trạc tuổi bạn, hoặc đã từng trạc tuổi bạn, Những gì tôi viết hoàn toàn là cảm giác. Cái thứ cảm giác mà “tuổi chúng ta” đã từng đi qua và nắm giữ. Bạn có thể không trải qua những câu chuyện đó, những tình huống ấy, nhưng hẳn bạn đã từng có nỗi buồn ấy, sự cô độc ấy, cảm giác ấy.

    13 truyện ngắn là 13 nỗi buồn… những nỗi buồn không chỉ để là nỗi buồn thôi. Nỗi buồn sẽ trôi đi, cảm xúc sẽ lắng lại nhưng bài học thì ở lại mãi.

    Điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn vẫn chỉ đơn giản là một lời cảm ơn.

    Cảm ơn những người đã luôn theo bước những truyện ngắn của tôi trong những năm qua trên mạng.

    Cảm ơn “những người bạn mới” đã tìm đến “tập truyện ngắn” này, cảm ơn các bạn vì đã đang cầm nó trên tay và cảm ơn vì đã đọc những dòng này mà tôi chia sẻ.

    Cảm ơn các anh chị ở Công ty Cổ phần Sách Bách Việt đã giúp em hoàn thành cuốn sách này.

    Và cảm ơn bố mẹ, đã sinh ra con để con được sống và cảm nhận thế giới này tròn đầy đến vậy!
    Cảm ơn!
    Gào - Tp. Hồ Chí Minh, 25/06/2009


    Link:

    Người post: si_tet (TVE)
     

    Attached Files:

    Last edited: May 8, 2016
Moderators: Bọ Cạp

Share This Page